Ngẫu hứng Trần Tiến 10
Trần Tiến
Lâu lắm rồi, đêm qua nó
lại hiện về.
- Sao mày ở thiên đàng
mà vẫn mặc áo lính?
- Quen mất rồi Tiến ạ,
mặc cái gì cũng thấy khó chịu, dù đẹp đến mấy cũng thấy thiếu cái gì đấy, à…
mùi cỏ úa chẳng hạn.
- Ừ nhỉ, cái mùi ẩm
mốc của rừng già, cái mùi hôi của thuốc lá Tà – ôi. Mùi mồ hôi và máu dính…
ngày ấy.
Tỉnh dậy, nó lại đi
rồi. Nhìn qua cửa sổ, có gì đó vừa bay đi như một vệt sao màu cỏ úa.
Năm 75 mình về, mang
cho mẹ bao nhiêu quần áo đẹp kiểu các bà mợ quí phái trước 54. Chả bao giờ thấy
mẹ mặc. Lúc nào mẹ cũng chỉ bận mấy cái áo cánh vải phin gì đó, thời bố còn
sống, vá nhiều lắm rồi.
Mãi sau này mình mới
hiểu lờ mờ. Bố mất. Mẹ bận áo đẹp cho ai.
Về Hà Nội, đôi khi
thoáng bóng mấy lưng áo màu cỏ úa đi tập thể dục quanh hồ, đến gần thì y chang.
Mấy người già cỡ tuổi mình cả. Quần áo đẹp, giờ rẻ bèo, sao những người đi qua
cuộc chiến lại ít khi dùng nhỉ.
Sáng nay đi tập sớm
về. Thấy chăn mền đã gấp ngăn nắp, đôi dép xếp cuối giường, hướng mũi ra ngoài
như chỉ để chờ báo động là chạy. Nghĩ buồn cười cái thằng bạn lính cùng phòng.
Bằng tuổi mình, mà thói quen vẫn giữ như ngày trong rừng.
-Lát nữa, khách sạn họ
dọn cho, sao mày phải cẩn thận thế
- Quen mất rồi, Tiến
ạ.
Lại thế! “quen mất
rồi”… giật mình nhớ câu nói trên thiên đường đêm qua.
Thằng bạn “còn sống”
ngồi lặng lẽ rót cho anh ly trà sớm, xuýt xoa, giá bây giờ có điếu thuốc lào
Tiến nhỉ.
Nghe buồn chết mẹ.
Ôi, những ngôi sao màu
cỏ úa quanh ta… Giá mà cuộc đời không mất niềm tin và tuột dốc thế này. Cuộc
chiến ấy đẹp biết bao nhiêu.
Anh kiếm cho nó được
cái điếu cày ở chỗ mấy cậu bảo vệ. Nó phả khói đầy phòng xong rồi chậm rãi kể
như tụng kinh:
- Tao bị báo tử rồi
đấy chứ. Không biết thế nào, tao lại không đi cùng đoàn xe ấy. Chắc là cãi nhau
với xếp. Đoàn xe bị bom chết không còn một mống. Tao đi với đoàn xe sau. Sáu
năm sau, đến ngày giải phóng mới trở về, rồi tao ở biệt Sài Gòn cho tới bây
giờ. Cũng nghe nhà kể chuyện về giấy báo tử giống nhà mày nhận được. Anh Trần
Hiếu chả khóc rống lên ở bộ văn hoá là gì.
- Rồi sao?
- Chỉ thương một thằng ngày ấy không biết tin,
lập bàn thờ tao suốt 30 năm. Một ngày có cuộc gọi ở đâu đó:
- Có phải đây là số
anh Kỳ không?
- Vâng tôi đây, ai
đấy?
- Tiên sư bố nhà mày,
rồi khóc rống lên.
-Tôi đây, ai đấy.
Lại nhiều tiếng của
nhiều người nữa, rống lên.
-Tiên sư bố thằng Kỳ
Té ra đám bạn cũ ở Nam
Định nó tưởng tao đã chết trong chuyến xe định mệnh ấy.
Ngày hôm sau tao bay
ra ngay, nhìn thấy ảnh mình đã úa vàng trên bàn thờ nhà nó. Tao khóc, chúng nó
lại khóc. Cả một đám mấy thằng già bạc tóc ngồi ôm nhau khóc, chẳng còn biết
nói gì.
- …..
- Rồi chúng nó muốn rủ
tao đi kiếm vài lon mừng ngày còn sống trở về. Nhưng chẳng thằng nào có tiền
cả.
- Ôi, tiền tao đông
như quân Nguyên đây. Chúng mình đến nhà hàng nào ngon nhất đi.
Cả bọn im lặng.Thằng
bạn tao nói nhỏ:
- Bọn tao chưa bao giờ
được bước vào nhà hàng, làm sao biết ở đâu ngon.
Năm đó 97, hay 98 gì
đó. Nhìn những thằng bạn lính hốc hác nhớ thương mình, bao nhiêu năm sau hoà
bình, vẫn hốc hác. Thế là đến lượt tao khóc. Rồi cả bọn lại ôm nhau khóc như
trẻ con.
Lập à, khi đó anh chợt
nhìn ra cửa sổ,
Thấy cay mắt.
Như có nhiều ngôi sao
màu cỏ úa lang thang đâu đó, ngoài bầu trời.
Đi qua và ngoái đầu nhìn lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét