Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

LÃ BẤT VI

       TẠ DUY ANH
        Giầu có vào bậc nhất nước Triệu, có trong tay mỹ nữ vào loại nghiêng nước nghiêng thành, Lã Bất Vi có thể an nhàn, ngao du hưởng lộc trời, hưởng thiên hạ suốt một đời.
         Tưởng chẳng còn cấp nào sướng hơn?
        Có thể ra vào soái phủ như ra vào nhà mình. Bước một bước có kẻ nâng khăn sửa áo. Đầy tớ, gia nhân đầy nhà. Lầu son gác tía. Kẻ cầu cạnh nhờ vả luôn đầy đường, có thể ngồi một chỗ mà bắt thiên hạ theo ý mình.
        Tưởng chẳng còn cấp nào sang trọng, quyền quý hơn?

       Giữa buổi chinh chiến, tao loạn nhìn ra được cục diện thiên hạ của nhiều chục năm sau, biết ẩn thân chờ thời đợi thế để tung hoành.
        Tưởng chẳng còn ai trí lự hơn?
        Biến nguy thành an trong gang tấc, chạm mặt cái chết vẫn tĩnh lặng như không, uốn ba tấc lưỡi mà từ kẻ tiện dân thành thượng khách cung đình.
         Tưởng chẳng còn ai cơ mưu hơn?
        Dám đầu cơ Hoàng đế, thiên hạ chưa ai từng làm. Là một thương gia ngoại quốc mà ra tay sắp đặt triều chính nước khác, thiên hạ chưa ai từng thành công. Sử chép rằng về sau Lã Bất Vi được làm tướng quốc của nước Tần hùng mạnh, hưởng lộc như nước, đầy tớ môn khách trong nhà có đến hàng vạn. Lại viết cả sách gom hết chuyện trời đất đặt tên là Lã Thị Xuân thu, lưu truyền hậu thế.
         Danh được thế nào thiên hạ có mấy người?
        Sử chép tiếp: Do những tội tày trời mắc phải, Lã Bất Vi tự liệu sẽ bị Tần Thủy Hoàng (con trai mình) giết, nên uống thuốc độc tự tử trước.
        Chẳng rõ khi đó Lã Bất Vi nghĩ gì? Suốt cả nghìn năm sau thiên hạ nghĩ gì. Một kẻ làm bố mà không dám nhận con, tưởng chẳng còn cấp khổ nào hơn? Chết bởi tay con đẻ mình là đại vô phúc. Nhìn kẻ khác giày xéo vợ mình là đại nhục.
        Nhưng có lẽ cái sẽ còn lưu truyền hậu thế là hành động đại ngu của Lã Bất Vi: Đem dâng mỹ nhân cho một thằng nửa người nửa ngợm, với một hy vọng vô minh vào bậc nhất kể từ khi có sử chép chuyện thiên hạ.
        Hỡi ôi giấc mộng Hoàng Lương. Tiền tài mà làm gì! Danh vọng mà làm gì! Quyền lực mà làm gì! Chỉ đáng một cái phảy tay của trời đất.
        Nhưng mấy nghìn năm được mấy người tỉnh ra?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét