Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2016

Điêu khắc, những chu kỳ đổi thay

(Trao đổi trên FB, nhà báo Xuân Bình góp ý về một bức ảnh tôi chụp trên Cổng Trời Quản Bạ, Hà Giang. Qua câu chuyện, biết được bài báo này. Vốn ham mê điêu khắc, tôi chép lại cùng các bạn thưởng lãm. Cảm ơn bạn Xuân Bình nhiều.)
--------------------------------------

Điêu khắc, những chu kỳ đổi thay
Cùng với chính trị biến động, văn hóa hưng suy, nghệ thuật thăng trầm, điêu khắc cũng có những phát triển hoặc phân hóa dữ dội.
Ngay từ xa xưa, trong những không gian vật chất luôn có mối quan hệ cộng sinh giữa điêu khắc và kiến trúc. Đôi khi hình thức điêu khắc thoát ly đặc trưng kiến trúc, nhưng về cơ bản chúng không tách rời nhau, luôn bổ sung cho nhau và cùng tập hợp lại trong một trật tự hay cấu trúc có ý thức nhằm tạo nên một chỉnh thể thiên nhiên văn hóa.

Tượng Nhân sư ở Ai Cập



Điêu khắc ở Hong Kong
Điêu khắc gần với kiến trúc theo nghĩa nó gọt đẽo một vật cảm quan. Điêu khắc cho phép ta chiêm ngưỡng cơ thể người và tinh thần được dung hợp thành một toàn thể gắn bó.. Kiến trúc tạo phông nền, thỏa mãn mọi nhu cầu của một đời sống thực; điêu khắc hướng tới việc gây dựng một thế giới ảo, khó định tính hay đong đếm. Kiến trúc khống chiếm diện tích lớn rộng; điêu khắc tìm về một kích cỡ nhỏ bé, khiêm tốn hơn. Kiến trúc thỏa mãn công năng; điêu khắc nhỉnh hơn ở khả năng thoát bỏ những vỏ bọc vật chất, hình hài, màu sắc chất liệu để  bày tỏ một quan niệm nghệ thuật cũng như thái độ sống của một thời đại. Kiến trúc hướng tới không gian; điêu khắc không chỉ mô tả thời gian…
Hiện diện của thần quyền
Trải qua nhiều biến động, lịch sử cổ đại vẫn kịp để lại dấu ấn khó phai trên những tác phẩm điêu khắc và kiến trúc. Khao khát dâng hiến niềm tôn kính và nỗ lực sáng tạo của nghệ sĩ – kiến trúc sư đã hòa quyện, hợp thể kiến trúc và điêu khắc thành những lời tụng ca sức mạnh siêu nhiên của một đời sống ngoài hiện thực trần gian, chỉ thực sự trú ngụ trong trí tưởng tượng của con người. Cùng với kinh kệ, giáo lý, ngôn từ, hội họa…, kiến trúc và điêu khắc trở thành một cầu nối giữa ước vọng sống, giữa niềm tin, đức tin và thế giới tôn giáo, tâm linh.

Điêu khắc “Đàn bà nằm” của Henri Moore

Sẽ hình dung ra thế nào một Ai Cập cổ đại đã bị thời gian, sự hoang dã của sa mạc phế bỏ, vùi lấp mất những lăng mộ Pharaon hay tượng Nhân sư? Các đền đài Hy – La sẽ chẳng lưu giữ được bao nhiêu vẻ quyến rũ, nếu bên các hàng cột, dọc theo các hành lang hay chạy suốt chính điện thờ lại thiếu đi những câu chuyện bằng đá mô tả đời sống huyền hoặc của các vị thần? Văn minh Ấn Độ sẽ nhạt nhòa đến thế nào, nếu vắng bóng những điêu khắc phồn sinh trên những đền thờ từ thời Sanchi? Thật khó hình dung dọc bờ biển Trung Hoa ở Macao, Hong Kong hay Đà Nẵng ở Việt Nam lại thiếu những điêu khắc Quán Thế Âm Bồ Tát?


Điêu khắc Quán Thế Âm Bồ tát ở Macao

Trên một hiện trường xa thẳm của văn hóa, lịch sử chỉ có thế giới Hồi giáo là từ chối điêu khắc như một công cụ để vinh danh Thượng đế và đấng tiên tri.
Môi giới quyền lực thế tục
Lịch sử điêu khắc cận đại, hiện đại thì ghi nhận một thời đoạn mà thần thánh dần nhường chỗ, hoán đổi và chuyển giao vai trò tự trị cho con người. Con người – những sinh linh nhỏ bé, đáng thương đã vội vàng nắm bắt lấy những phương tiện, công cụ hữu hiệu nhất để tự giải thoát bản thân khỏi những nhọc nhằn mưu sinh, cố giành đoạt quyền lực, luôn thèm muốn mở rộng lãnh địa chiếm hữu. Máy móc, công nghệ, vũ khí, chiến tranh… dần mách mối cho con người tự khám phá và phát lộ ra những sức mạnh, quyền năng ghê gớm của chính mình. Chỉ một thoáng mong manh ấy thôi cũng đủ khiến đồng hồ văn minh vùn vụt lướt qua hàng thế kỷ. Điêu khắc và kiến trúc đã gắng hết mọi nỗ lực để thay đổi, biến hóa gương mặt đô thị hoặc tất cả các trung tâm mà con người tụ sinh.
Vết dấu mà hậu sinh còn cơ hội chứng kiến và khám phá những giá trị tinh thần từ quá khứ, chính là các tượng đài cực kỳ hoành tráng.


Trích đoạn đài phun nước Người Áo chinh phục biển cả ở mặt tiền Quảng trường Hofburg

Tác phẩm kiến ​​trúc cảnh quan của KTS John Nash đã làm nền cho Cột Nelson cao vút ở Quảng trường Trafalga London (Anh). Tác phẩm điêu khắc ghi nhớ vị anh hùng vĩ đại nhất của Anh quốc trong chiến tranh và cũng là vị chỉ huy thủy binh kiệt xuất nhất trong lịch sử nước này. Trận chiến này không chỉ là chiến thắng quan trọng nhất của quân Anh trong những cuộc đối đầu chống Napoléon. Nó mở ra một kỷ nguyên mới, trật tự thế giới mới.


Tượng đài Hoàng đế Wilhelm I ở thành phố Koblenz (Đức)

Hoặc là tượng đài Hoàng đế Wilhelm I ở thành phố Koblenz (Đức). Trước sự hòa hợp của hai con sông lớn Mosel và Rhein, tổ hợp kiến trúc – điêu khắc hoành tráng này là nơi tưởng niệm và nhắc nhở đến một nước Đức thống nhất.
Trong Khu Tưởng niệm Quốc gia trên núi Rushmore gần thành phố Keystone, bang South Dakota (Mỹ) là một tác phẩm điêu khắc bốn vị Tổng thống George Washington, Thomas Jefferson, Theodore Roosevelt và Abraham Lincoln. Tác phẩm được tạc vào khối đá granite của cha con Gutzon Borglum đã trở thành biểu trưng cho lịch sử 150 năm đầu tiên của Hoa Kỳ.
Ở đại điện Hendelplatz (Áo), nổi bật điêu khắc của Thái tử Karl. Con ngựa chiến tung vó như báo hiệu những bất an của cả châu Âu và thế giới khi Đại chiến thứ nhất bùng nổ…
Hướng tới giá trị nhân bản
Mấy thế kỷ qua, cùng với chính trị biến động, văn hóa hưng suy, nghệ thuật thăng trầm, điêu khắc cũng có những phát triển hoặc phân hóa dữ dội. Sự tôn vinh các anh hùng dân tộc, khúc khải hoàn ngợi ca những con người tạo nên chuyển biến lịch sử nhân loại và sự khẳng định uy quyền thế tục đã dần biến đổi.


Điêu khắc Thời gian của Dali
Ở không ít các xứ sở của độc tài, toàn trị, điêu khắc đã mau mắn góp phần bơm bít, tạo dựng những giá trị ảo, phi nhân. Mỗi tác phẩm đều hớt hơ hớt hải, cuống cuồng biến thái thành công cụ cho một thứ chủ nghĩa sùng bái cá nhân. Nghệ thuật lạnh lùng trở thành phương tiện khủng bố tinh thần dân chúng.
Trong khi đó, ở những xã hội có xu thế tiến bộ, điêu khắc hướng tới âm thầm ca ngợi vẻ đẹp sâu kín trong tâm hồn con người. Tiếp đến, vẻ đẹp lãng mạn được thay thế bởi những cảm xúc đa dạng, đa chiều, phức tạp hơn của con người thời hiện đại. Những biến cố trong đời sống, những bi kịch, đau khổ trong tâm thức, nỗi hoang mang lo sợ về hiện tại, khả năng mất định hướng trong tương lai cũng được khai thác như những đề tài đầy nhân văn.
Hình thể nhường chỗ cho cảm xúc. Sự suy ngẫm, chất trí tuệ được đề cao. Cái bắt mắt được thay thế bởi khả năng nhận thức sâu sắc hơn những biến đổi về thân phận con người. Ý thức khai sáng trong từng tác phẩm điêu khắc như được hiện diện trong mỗi góc gallery, bảo tàng, công viên hay quảng trường…


“Alison Lapper mang thai” của Marc Quinn

Nguồn cơn đó, xu thế đó đã thúc đẩy điêu khắc “Alison Lapper mang thai” của Marc Quinn – điêu khắc gia hàng đầu của nước Anh xuất hiện tại Quảng trường Trafalga, London. Đặt bên cạnh và ngang bằng với các vị thần, các bậc anh hùng nước Anh trong thế kỷ 19 như vua George IV, Sir Charles Napiner, tướng Henry Havelock… là một cô gái tật nguyền, một nghệ sĩ tạo hình, một biểu tượng của cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ, mệt mỏi trước những rủi ro, bất hạnh của phận người.
Marc Quinn đưa ra một thái độ, cách cảm nhận từ tác phẩm của mình: “Thay vì sáng tác hình tượng một ai đó chinh phục thế giới bởi sức mạnh của quân đội, tôi muốn thể hiện một người đang phải đương đầu với bất hạnh trong cuộc sống hằng ngày, một người đang sống một cách viên mãn và cũng để thể hiện tương lai”

 Bài & ảnh: XUÂN  BÌNH
KTNĐ tháng 12-2012

Nguồn ở đây

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét