Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Chuyện trăm năm ân tình cây và đất.

Sáng sớm trên cánh đồng Văn Giang, Hưng Yên. 24-4-2012. Nguồn: Nữ vương công lý

Xét về góc độ nghệ thuật thì đây là bức ảnh rất tuyệt. Có chiều sâu về không gian với những 5 lớp. Màu trời, màu nhà cao tầng, màu cây cối, màu đen của đoàn người và màu đất! Nhưng ngẫm lại thì nó lại chỉ có vài màu đó là màu nâu của đất, màu của máu loãng loang khắp không gian.
Tác giả đã dành cho phần trên của ảnh rất nhiều đất, và ngược lại, phần của đất lại rất ít đất (chỉ khoảng 1/8)! 1/4 bức ảnh là bầu trời, 1/4 là những tòa nhà kiên cố. 1/4 là cây cối um tùm. Và 1/4 còn lại là người và đất.
Những tòa nhà kiên cố, với điểm nhấn là cái tháp cao bầu bầu nhọn nhọn của kiến trúc Ả Rập lai căng, thể hiện sự xa hoa, phồn thịnh như đang muốn lấn át phần còn lại.
Hàng cây rậm rạp như một ranh rới rõ rệt và buộc người xem tập trung vào phần còn lại của bức ảnh. Với người và đất. Người ta vẫn nói ảnh phong cảnh mà không có người là vất!? Nay thì nó có đầy đủ rồi.
Thường thì buổi sáng sớm, trên cánh đồng Việt là những người nông dân lam lũ thức khuya dậy sớm. Nhưng trong ảnh này thì không phải. Đó là một đoàn người, có vẻ như đang đội mũ bảo hiểm, tay cầm gậy và khiên. Nông dân chắc hẳn không thừa hơi sáng sớm dậy đội mũ bảo hiểm và cầm gậy ra đồng tập thể dục được!
Vậy đoàn người này là những ai? Nhìn vào ảnh thì thấy họ vừa có vẻ trật tự, vửa có vẻ lố nhố, vừa tập trung, lại vừa có vẻ tản ra. Dường như họ đang tập hợp đội hình và đang tiến về phía còn lại của đám đất. Có cảm nhận như đoàn người này đi tới đâu, thì phần mặt đất nâu xám ít ỏi còn lại sẽ biến mất.
Có thể họ là đoàn quân tiên phong mở đường cho một trận đánh đẹp!
Người xem ảnh, có cảm giác như bị dồn ứ, cảm thấy thắt lại khi hình dung ra đoàn người kia tiến lại gần và nuốt mất phần mặt đất còn lại.
Có cảm giác như tất cả đã bị dồn vào phía chân tường!
Tất cả chỉ là cảm giác. Nhưng tôi xin bày tỏ sự nể phục với tác giả của bức ảnh trên. Vì những ấn tượng của nó đã in sâu vào trong não tôi.
Nguồn. Phair Zios

*****
Tình cây và đất
      Trần Long Ẩn - Tâm Đoan



Đất vắng cây đất ngừng ngừng hơi thở.
Cây thiếu đất cây sống sống với ai.
Chuyện trăm năm ân tình cây và đất.
Cây bám rễ sâu đất ôm chặt tận đáy lòng.

Những con đường trải dài bóng mát.
Những mảnh vườn trái ngọt cây xanh.
Ôi đẹp làm sao tình cây và đất, đem đến môi sinh mạch sống cho đời.

Trời xe duyên nên khiến anh gặp em, cho lứa đôi kết thành mộng ước của ngày xanh.
Rồi mai đây anh là đất em là cây.
Vinh phúc cho ai biết rằng từ đó mùa xuân vĩnh hằng...!

3 nhận xét:

  1. Nhìn bức ảnh "Sáng sớm trên cánh đồng Văn Giang, Hưng Yên. 24-4-2012" không hiểu sao tôi bỗng nhớ tới một câu thơ trong bài ĐẤT NƯỚC của nhà thơ Nguyễn Đình Thi :
    "Ôi những cánh đồng quê chảy máu
    Dây thép gai đâm nát trời chiều"

    Trả lờiXóa
  2. Em chào anh! Có thể anh không post còm trên của em, em cũng chỉ muốn nói với anh nỗi niềm đau xót của em.

    Thương người nông dân quá anh ơi!

    Trả lờiXóa
  3. Những con đường trải dài bóng mát.
    Những mảnh vườn trái ngọt cây xanh.

    Em cần biết rằng: cha ông mình khi chết, móng chân còn nhuốm mầu bùn đất quê.

    Anh Thế.

    Trả lờiXóa