Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2013

Biên cương tháng Hai, gửi em ở cuối sông Hồng

Bài cũ ngày 15/2/2012, nay đăng lại; vì không ngủ ... tầm này, xưa đó, pháo 'lạ' bắn rồi...


Lũng Pô - nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt.
        
Trong lời bình bài thơ "Gửi em ở cuối sông Hồng", tác giả Ngô Vĩnh Bình đã viết: "Tứ của bài thơ không có gì mới, nhưng lời thơ lại rất mới, rất thời sự và thật Việt Nam. Bài thơ cũng nói về nỗi nhớ của người ở đầu sông với người ở cuối sông nhưng là nỗi nhớ của người lính đang chiến đấu bảo vệ biên cương với người thương nơi quê nhà. Nỗi nhớ, niềm thương được biểu hiện bình dị, nhưng nỗi nhớ, niềm thương ấy cũng thật lãng mạn... Bài thơ đến với đông đảo bạn đọc không chỉ ở sự bình dị mà còn được chắp thêm cánh bởi giàu nhạc điệu và giàu chất dân ca".




   
Ở cuối sông Hồng
Nhà thơ Dương Soái nhớ lại: "... đã chứng kiến cảnh các đơn vị bộ đội thay quân, đưa người bị thương về tuyến sau, đưa người còn khoẻ lên tuyến trước và các chiến sĩ tranh thủ gặp gỡ, nhắn nhủ ngay trước khi di chuyển. Cũng chính ông thành người được bộ đội gửi gắm, nhắn nhủ nhiều nhất. Ai cũng nhờ ông gửi thư, đánh điện về báo tin cho gia đình: Người nhờ chuyển phong thư đã viết sẵn; người lại "bắt" ông ngồi đợi để xin mảnh giấy, cây bút ghi vài chữ về cho gia đình; có người quá vội, chỉ đưa ông mảnh giấy ghi địa chỉ người thân và nhờ "Anh cứ viết báo tin là em vẫn còn sống, vẫn chiến đấu!"; người nói sơ qua nội dung thư và nhờ ông... viết báo tin.
Rút cục, sau mấy ngày ở SCH, những lá thư bộ đội nhờ ông gửi hộ, được đựng đầy chặt chiếc túi 3 đồng, mậu dịch bán lúc bấy giờ. 
       
Hôm rời Lào Cai về Yên Bái, trong lúc ngồi đợi tàu tại sân ga Phố Lu, ông mang thư của bộ đội ra sắp xếp lại: Thư đã có tem, địa chỉ cụ thể; chưa có tem; chưa có phong bì; chưa có nội dung... Khi đã "phân loại" hàng trăm lá thư, ông ngỡ ngàng bởi hầu hết bộ đội ta đều quê ở các tỉnh nằm dọc theo bờ sông Hồng (Yên Bái, Phú Thọ, Hà Tây, Hà Nội, Thái Bình, Hà Nam...) và đa số thư đều gửi cho vợ, người yêu ở những địa phương nằm dọc sông Hồng.
        
Ngỡ ngàng và liên hệ đến tình hình chiến sự tháng 2 - 1979, cảm nhận cái giá rét- gió mùa Đông Bắc hiện tại, nhớ màu nước sông Hồng quanh năm đỏ rực phù sa và tháng 2 đúng mùa con nước... ông quặn lòng nhớ tới vợ con ở Duy Tiên, Hà Nam cũng chung tâm trạng như hàng vạn, hàng triệu người vợ - người mẹ - người yêu khác, đang mong ngóng, lo lắng tin của chồng, con, người yêu nơi biên giới…

Xúc động, Dương Soái ngồi bệt xuống sân ga Phố Lu viết bài thơ "Gửi em ở cuối sông Hồng" chỉ trong đúng hai tiếng đồng hồ. "Vừa viết, nước mắt tôi vừa chảy ra giàn giụa!" - Ông đỏ hoe mắt và ngước mắt nhìn cây đào núi nở hồng rực ngoài cửa sổ..."
         
(blog Mai Thanh Hải)
 
Nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt
Gửi em ở cuối sông Hồng
                                  Dương Soái

Anh ở Lào Cai
Nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt
Tháng Hai, mùa này con nước
Lắng phù sa in bóng đôi bờ

Biết em năm ngóng, tháng chờ
Cứ chiều chiều ra sông gánh nước
Nên ngày ngày cùng bạn bè lên chốt
Anh lại xuống sông Hồng cho thoả nỗi em mong

Đài báo gió mùa, em thương ở đầu sông
Đỉnh đồi cao chiến hào anh gặp rét
Biết mùa màng đồng quê chưa cấy hết
Tay em ngập dưới bùn, lúa có thẳng hàng không?

Giá chúng mình còn cái thuở dung dăng...
Anh thả lá thuyền xuôi về dưới ấy
Em ra sông chắc em sẽ thấy
Chỉ nỗi nhớ chúng mình đủ ấm mọi mùa đông.

Nhưng thơ ngây đâu còn ở chúng mình
Khi Tổ quốc trao anh lên tuyến đầu chặn giặc
Khi biên cương trong anh đã trở thành máu thịt
Đạn lên nòng anh giữ trọn nguồn sông

Nỗi nhớ cho em chưa viết được đôi dòng
Đạn quân thù bỗng cuồng điên vào thị xã
Xe tăng thù nghiến mặt sông êm ả
Nhịp cầu thù chặt đứt chờ mong

Bão lửa này mang sức mạnh hờn căm
Phá cầu thù, xé vụn xe tăng giặc
Giữa dòng sông nghìn xác thù ngã gục
Máu giặc loang ố cả một vùng

Thì hỡi em yêu ở cuối sông Hồng
Nếu gặp dòng sông ngàu lên sắc đỏ
Là niềm thương anh gửi về em đó
Qua màu nước sông Hồng, em hiểu chiến công anh.

                                                            Lào Cai, 1979.
          

Bài hat: Gửi em ở cuối sông Hồng - NSƯT Tiến Thành, NSND Thanh Hoa

13 nhận xét:

  1. Bài hát ni em thích lắm đó anh trai cùng họ ạ ! Chúc anh ngày tình yêu đong đầy hạnh phúc nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Em.

      Đã qua thời tuổi trẻ
      Hạnh phúc đầy trên lưng.

      Chúc Em vui!

      Xóa
  2. Đọc vào buổi sáng 17/2/2013-05:55AM

    Trả lờiXóa
  3. Sáng nay - ngày 17/2, chúng em cùng với một số nhân sĩ trí thức mang vòng hoa đến Đài Tưởng nhớ Liệt sỹ tại Hà Nội thắp hương kính viếng hương hồn các liệt sĩ đã anh dũng hy sinh để bảo vệ lãnh thổ.
    Bây giờ mới vào đây, mới chỉ đọc đến câu " ... tầm này, xưa đó, pháo 'lạ' bắn rồi..." mà em đã nghẹn ngào muốn khóc, đau xót lắm anh ơi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khi đó tôi từ HN về QN để chuẩn bị đi 'tái ngũ'.(nhưng sau đó được hoãn).
      Gặp vợ con ở QN, gặp các thày cô giáo người Việt, người Hoa. Tất cả đều hoang mang, chia sẻ mà không hiểu trời đất sao nữa.

      Tôi đã đọc ps về các bạn ở Đài tưởng nhớ.
      Chán chường và vô vọng.

      Xóa
    2. Sớm nay dậy đọc mục điểm tin trang web ABS có tới có tới 14 bài về sự kiện một số Nhân sĩ trí thức, các anh chị em cựu chiến binh, thanh niên trí thức Hà Nội, Sài Gòn tưởng niệm các liệt sĩ chống Tàu ngày 17/2/2013.
      Không thể trong im lặng ngậm ngùi, em đã đăng một STT trên tường fb của em:
      "Hành trình suốt cả một buổi sáng cùng bạn bè với vòng hoa trắng bắt đầu từ Tượng đài Cảm tử ở Hồ Gươm đến Đài Tưởng niệm Liệt sĩ trên đường Bắc Sơn trước cửa lăng cố Chủ tịch Hồ Chí Minh, rồi lại tiếp tục đến tượng đài Quang Trung Nguyễn Huệ ở Đống Đa...
      Về đến nhà buồn và đau đớn đến rũ người, vào blog của bạn tôi, anh ấy là một cựu chiến bình và một thương binh, anh ấy viết "...suốt đêm không ngủ ... tầm này, xưa đó, pháo 'lạ' bắn rồi..."
      Tôi đã nức nở khóc một mình mà không biết đó là những giọt nước mắt vì đau đớn, hay vì cay đắng xót xa, hay vì nhục nhã tủi hờn...

      Đảng - Nhà nước không nhắc đến đã đành,
      Dân thương nhớ, cúi đầu tưởng niệm cũng bị ngăn cản!

      Biết lấy gì an ủi vong linh các Anh!

      Mẹ Việt Nam ơi!"

      Xóa
    3. Hà ơi!
      Đau và tủi nhục cho những người, ta gọi là 'nhà lạ'

      Em hãy vui về những điều khác cho thanh thản nỗi lòng.
      Hà ít gặp người Hoa, gia đình tôi sống với họ, những khi một bát cháo loãng chia sẻ đói xưa. Cùng trường chị Lam có nhà văn Mai Vũ (tình báo). Lúc đó và cả sau này, chúng tôi nói với nhau chỉ là những cái 'lắc đầu'.

      Cái ông ĐongA viết rằng: (đại ý) Hoa sim chỉ có ở miền trung du, biên giới đâu có. Một bạn nhắc rằng: Khi lúc này rồi (hiện tại), Ông còn thóc mách ư! thật tởm cho người có học.
      Chúc Hà vui!

      Xóa
  4. Nhạc sĩ Dương Soái làm thơ trong nước mắt.
    Nhạc sĩ Thuận yến cũng nhận ra nước mắt, nước sông Hồng, và cả máu các chiến sĩ ở đầu nguồn sông.... tất cả ngần ấy trào lên âm nhạc.
    Một ca khúc nghe khi nào cũng hay.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng. Bu à: nước mắt, nước sông Hồng đỏ.
      Nhắc ta nghĩ thêm một chút về câu thơ... Quân tại Tương giang đầu...

      Cảm ơn Bu!

      Xóa
  5. Tuần mới chúc anh trai cùng họ hậu tết hậu va lung tung vẫn tràn đầy tình yêu nhé ! (~_~)

    Trả lờiXóa